Người ta thường nói mua xe cho phụ nữ “chân yếu, tay mềm” thì nên chọn những chiếc nhỏ gọn, lành, bền và dễ sử dụng. Tuy nhiên, trước những định kiến về việc nữ giới lái xe, chị Nhung (Gia Lai) quyết định mua chiếc Honda Accord đời 1985. Lý do mua xe ban đầu rất đơn giản, chỉ vì mẫu xe này hợp với gu thẩm mỹ cá nhân của chị và chiếc xe như một người bạn đồng hành trong thời điểm dịch Covid-19 hoành hành.
Cuối năm 2021, chị Nhung quyết định vào Pleiku – Gia Lai để phát triển ước mơ trồng nông sản hữu cơ sạch. Thế nhưng vì dịch Covid-19 khiến cho việc di chuyển khó khăn, chị “kẹt” lại đây và quyết định thay đổi diện mạo cho chiếc Accord đã gần 40 năm tuổi của mình.
Được biết, chị Nhung đã mất tới 10 tháng để khoác một chiếc áo mới với màu xanh da trời cho chiếc Accord. Chị cho biết sở dĩ lựa chọn màu này do đây là màu của hi vọng, rất hợp với bối cảnh lúc bấy giờ.
Chưa dừng lại ở đó, nữ chủ xe còn đòi hỏi người thợ tại Pleiku phải tìm được bộ khung và đồ nội thất tháo xe từ những chiếc Accord khác cùng đời. Tính ra để lăn bánh chiếc xe này, chỉ riêng tiền sửa sang đã “đội vốn” gấp 3 lần chi phí mua ban đầu.
“Có thể xe không nguyên bản cũng được, nhưng mình muốn chiếc xe phải sử dụng những phụ kiện cùng thời điểm với lúc nó được sinh ra”, chị Nhung chia sẻ.
Phụ nữ lái ô tô vẫn nhận về nhiều ý kiến trái chiều trên mạng xã hội, song chị Nhung nhận định mình vẫn vận hành chiếc Accord vừa cũ lại còn dùng số sàn một cách bình thường.
“Gặp khó khăn nhất có lẽ là thời điểm đầu khi mới làm quen xe, vì chiếc xe cũng gần 40 năm tuổi nên các chi tiết cơ khí không tránh khỏi trục trặc. Hơn nữa địa hình tại Pleiku chủ yếu là các con dốc cao, chạy xe số sàn tại đây không khác gì thi đề pa lên dốc nhưng ở cấp độ cao hơn vài bậc”, chị Nhung kể lại.
Như bao người đam mê xê dịch khác, chiếc Accord vừa là một phương tiện di chuyển vừa là một nguồn cảm hứng vô tận cho những lúc bí ý tưởng cho chủ nhân.
Khi được hỏi vì sao không mang xe ra Hà Nội để di chuyển, chị Nhung cho biết muốn chiếc xe mang màu “hi vọng’ đồng hành cùng mình trong suốt quá trình thực hiện ước mơ tại Pleiku. Mặc dù cũng có thời gian không sử dụng đến và muốn rao bán, chị vẫn chưa thấy ai có đủ sự đam mê và yêu quý chiếc xe này.
Chị Nhung chia sẻ: “Chiếc xe vẫn nằm tại nhà một người quen tại Pleiku, thi thoảng vẫn hỗ trợ một vài người bạn của mình tại đây để di chuyển, xuống gặp bà con nông dân, đi thiện nguyện, chở nông sản… Mặc dù là một mẫu sedan, chiếc xe vẫn thường xuyên được đem ra làm xe “bán tải” để chở nông sản của mình”.
“Lái xe số tự động nhiều khi mình hay cảm thấy buồn ngủ, vì so với xe số sàn thì xe số tự động ít thao tác hơn nhiều. Cảm giác vận hành của một chiếc xe số sàn cũng rất khác biệt, xe và người như hòa vào làm một. Mặc dù ban đầu mình cũng gặp không ít khó khăn, các công nghệ tân tiến như camera hay cảm biến đều không có. Tuy nhiên, mình vẫn cảm thấy chiếc xe như một phần hành trình của mình tại Gia Lai, nên dù có thế nào thì mình vẫn hoàn toàn hạnh phúc khi sở hữu chiếc Accord này”, chị Nhung nói.
Bà chủ trang trại mong muốn trong tương lai, chiếc Accord cũng như khu vườn tại Pleiku có thể góp một phần nhỏ vào bản đồ du lịch của thành phố.
“Nếu như tới một lúc nào đó, chiếc xe không thể vận hành được nữa thì mình rất muốn nó sẽ trở thành một phần trang trí tại trang trại của mình, giống như cách mà nó đã ra đi từ người chủ cũ để đầu tư cho một dự án sân chơi trẻ em. Khi nghe tới dự án đó mình đã sẵn sàng mua chiếc xe ngay, vì mình cũng muốn đóng góp một phần nho nhỏ và tạo điều kiện cho các bạn nhỏ”, chị chia sẻ.
Nguồn : Source link