Designer 9x Hà thành dùng 3 đời SH và câu chuyện chọn Honda Rebel 300 đầy mạo hiểm


Hoàng Anh là một chàng thiết kế trẻ cho công ty truyền thông hàng đầu Việt Nam. Anh từng sử dụng tới 3 chiếc xe Honda SH nhưng đột ngột chuyển sang Honda Rebel 300 như một cách tự thưởng cho bản thân sau thời gian nỗ lực trong công việc. Dưới đây là tâm sự của chàng designer với những lần đầu tiên với mẫu xe côn tay Nhật Bản.

Người dùng trải lòng Honda Rebel 300

Ra trường và mới đi làm được một vài năm, có lẽ hành trang đáng giá nhất luôn đi theo mình hoặc bất kì bạn trẻ nào là chiếc xe hai bánh được bố mẹ hỗ trợ. Nói về một chiếc xe phục vụ nhiều mục đích và phù hợp với các điều kiện đi lại khác nhau thì chắc chắn phải nói về những dòng xe tay ga. Đó cũng chính là lý do mình đã gắn bó cùng những chiếc Honda SH trong suốt vài năm liền.

Nhưng rồi, có lẽ là do cái “chất” của một designer không cho phép mình nằm trong vùng an toàn quá lâu, và tuổi trẻ thì luôn thích trải nghiệm những cái mới. Vậy nên, chuyển từ tay ga qua côn tay là một điều khá dễ hiểu.

Với ngân sách tích góp được trong thời gian đi làm, 3 cái tên mình nhắm tới đầu tiên là Honda Rebel 300, Kawasaki Z300 và Benelli Leoncino 500cc. Đặt lên bàn cân và so sánh, Leoncino là cái tên bị mình loại bỏ đầu tiên. Cũng chẳng phải có hiềm khích gì, nhưng bản thân là một người chưa biết gì về phân khối lớn, mới lân la đi chọn xe, nên phải gạt bản thân ra khỏi những lựa chọn có phần mạo hiểm.

Trong 3 chiếc xe thì Kawasaki Z300 là chiếc xe đầu tiên mình được ngồi thử, cũng tương đối vừa vặn và ưa nhìn. Nhưng suy đi ngẫm lại thì đây không phải là phong cách mà mình ưa thích. Mình thích cái gì đó nhẹ nhàng và điềm đạm thôi, Kawasaki Z300, với một người mới chơi mà nói, thì tương đối nặng.

Và thế là Honda Rebel 300 chễm chệ giữ ngôi đầu trong cuộc đua tới trái tim của mình. Thời điểm tìm hiểu mua xe cũng là thời điểm mà xe đã ra đại lý được một thời gian khá dài. Các bài đánh giá cũng chẳng thiếu trên các trang thông tin nên việc tìm hiểu thông tin xe, cả về những mặt tích cực và tiêu cực đều nhanh chóng được tìm hiểu. Khoảnh khắc khi đã xem hết và cảm thấy chấp nhận được các nhược điểm, cũng chính là khoảnh khắc mình biết mình sẽ đem Rebel 300 về nhà, và đón chờ rất nhiều những trải nghiệm mới.

Với mình, yếu tố cơ bản và quan trọng nhất trong công việc là luôn giữ lửa, giữ đam mê, luôn muốn tìm tòi, nghiên cứu và học hỏi. Từ đó mình sẽ biết cách cân chỉnh cái cổ điển sao cho phù hợp nhất với cái hiện đại. Và khi sự cân chỉnh đạt đến độ chính xác nhất định thì thành phẩm sẽ rất tuyệt vời.

Honda Rebel 300 với mình là một sản phẩm như thế, nó không còn là dòng xe chỉ của người trung niên nữa, nó đã vươn tới phân khúc trẻ trung, năng động hơn.

Gọi là bệnh nghề nghiệp của một designer cũng được, nhưng vẻ ngoài của một chiếc xe là điều vô cùng quan trọng và có ảnh hưởng lớn tới quyết định của mình. Rebel 300 mang lại cho mình cảm giác rất thân thiện, gần gũi và có cảm tình ngay từ cái nhìn đầu. Xe có được sự cơ bắp, khoẻ khoắn nhưng thực tế thì lại khá gọn gàng. Mình thấy được ở Honda Rebel 300 sự đột phá về thiết kế, không chỉ đơn thuần là một chiếc cruiser chạy đường dài mà còn phá cách hơn, giống với phong cách của một chiếc bobber chạy phố.

Mua xe với mục đích loanh quanh Hà Nội và đi cafe, vốn dĩ tốc độ và sức mạnh không phải là điều mà mình quan tâm. Cái mình cần nhất và cảm thấy Honda Rebel 300 đáp ứng được đó là một chiếc xe côn tay chạy phố thoải mái, tắc đường cũng không sợ bị nóng. Hơn nữa là xe có bộ lốp khủng, mình cũng chẳng nhớ chính xác kích thước là bao nhiêu, nhưng rõ rằng là nó đã làm cho một chiếc xe 300cc ngầu hơn rất nhiều. Bộ lốp này đi kèm với hệ thống ABS trước/sau khiến một tay lái non như mình có thể cảm thấy yên tâm nhiều hơn về độ bám đường khi phải bất chợt phải đối mặt với một chị ninja nào đó.

Vậy là mình sẵn sàng lên đường đi mua xe cùng tâm lý “bất chấp tất cả”. Nhưng khi đã sẵn sàng chấp nhận việc phải nghe một mức giá trời giáng từ HEAD thì mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại. Thời điểm đó, Honda Rebel 300 được niêm yết với giá 125 triệu đồng. Nhưng mức giá mà mình được đại lý báo chỉ là… 109 triệu đồng.

Giá xe thấp đến giật mình, và ngỡ ngàng biết bao khi biết rằng chiếc xe mình mua sau khi đã ra biển và nộp đủ tất cả các loại thuế phí, con số mà phải bỏ ra vẫn thấp hơn mức giá niêm yết. Mình xuống tiền mua xe ngay mà không do dự thêm một phút nào nữa. Đây thực sự là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt mà không phải ai đi mua Honda cũng được trải nghiệm. Còn với mình, trải nghiệm này trái ngược 180 độ so với lần đi mua chiếc Honda SH gần nhất.

Kể ra, nếu đúng thứ tự một cách hợp lý, một người chắc sẽ phải tập chạy xe côn trên một chiếc xe nào đó, rồi tìm thấy được đam mê và mua chiếc xe của bản thân. Nhưng thứ tự của mình có vẻ hơi lộn xộn. Mình mua xe trước, tập chạy côn tay rồi dần dần mới thấy mê.

Mình đã dắt xe ra khỏi cửa hàng mà chưa hề biết một chiếc xe côn tay phải vận hành như thế nào. Hỗ trợ mình đưa xe sang bên công viên gần đó là một người bạn, và đó cũng là bài học chạy xe côn đầu tiên. “Côn ra, ga vào”, mình cứ tập vậy, mải mê đến tối mịt, gần 12h đêm mình mới “tha” cho cậu bạn và nhờ cậu ta chở về nhà.

Quãng đường lái xe từ công viên về nhà quả thực đầy cảm xúc dù… ngồi sau. Nghĩ lại, một thanh niên luống cuống như mình vào lúc đó hễ cứ thấy có gì không ổn là lại bóp hết côn, vê ga để xe không chết máy. Nhưng để nói thật lòng, tập chạy xe côn tay bằng Rebel là dễ dàng lắm, vì riêng cái khoản đổ xe là không phải lo, người có chiều cao khiêm tốn vẫn chống chân ngon lành.

Giờ chạy thành thạo rồi và cũng tự tin khi cầm tấm bằng A2 trên tay, nếu hỏi mình về điều làm mình cảm thấy khó khăn nhất hồi đó, thì chắc là sự thiếu sót đồng hồ thông báo cấp số. Xe cho người mới chơi mà lại thiếu cái đó và vòng tua máy thì hơi kì. Nhưng ngẫm lại, 2 thiếu sót đó làm cho mình nhanh “cảm” được xe hơn. Khi chạy quen rồi, thì khéo đồng hồ báo số lại trở thành một chi tiết thừa thãi. Nói chung, Rebel khá lành và dễ đi cho người mới chơi xe phân khối lớn.

Ai có yêu xe côn tay đến mấy thì cũng phải thừa nhận, dùng xe côn tay di chuyển hàng ngày là bất tiện. Nhất là với một người chạy xe tay ga suốt 5 năm qua như mình, thì đây quả là một sự đánh đổi mang tới nhiều trải nghiệm khác biệt. Balo mới là cái đầu tiên cần phải sắm, và nhất định là phải to để còn đựng tất cả đồ đạc. Cái áo mưa đôi của mình cũng phải “chuyển hộ khẩu” vì đâu còn cốp mà để nữa.

Cái được là đi phân khối lớn thì cũng dễ mát ga mát số hơn, thời gian đi từ nhà đến công ty cũng được rút ngắn, chạy xe đến đâu cũng thu hút được ánh nhìn. Nhưng đó là trời đẹp, chứ trời mưa hoặc đường ướt thì chắc tốc độ của mình còn thua cả mấy em gái xe đạp điện. Nữa là mình toàn dùng những đôi giày sáng màu, nên không dễ để tuỳ tiện tăng ga khi đi mưa. Thi thoảng, bạn bè rủ đi chơi mà nhìn trời xẩm xì cũng cứ phải suy đi tính lại mãi, khác hẳn với thời còn chạy xe tay ga.

Nghe thì huy hoàng, vì mới nói thì ai cũng tưởng tượng ra khung cảnh đèo nhau trên chiếc xe ngầu đét, tăng ga băng qua cung đường đầy nắng có lá bay. Nhưng sự thực thì đây là một trải nghiệm vừa đáng nhớ, vừa đáng quên.

Nhưng…

Mình hẹn bạn gái đi chơi chiều hôm đó. Cả hai cũng đã vận đồ thật đẹp và sẵn sàng với những trải nghiệm tưởng chừng thú vị. Ấy vậy mà trời không thương, đổ ngay cơn mưa nhỏ. Mình là một tay lái mới, và cũng mới ngồi phía sau một lần vào hôm trời đẹp, nên mình cũng không biết được mức độ bắn bùn của xe ra sao.

Chạy xe tới nơi và nhận được câu hỏi từ phía bạn gái về những gì đã xảy ra ở sau lưng, mình thấy tội lỗi vô cùng, nhưng vẫn không thể ngưng cười khi nhìn vào chiếc áo trắng với phần lưng đã đổi màu.

“Không sao cả” là 3 từ duy nhất mà mình có thể nói vào lúc đó. Nhưng rõ ràng là mọi chuyện trong suốt buổi hẹn hò không hề ổn. Trên đường về, mình tiếp tục bị cô bạn gái phàn nàn vì yên đệm cho người ngồi sau quá cứng và bé, chỗ để chân thì thiếu hợp lý. Trong khoảnh khắc hôm ấy, chắc bạn gái mình đã rất nhớ chiếc Honda SH mà mình đã bán đi.

Để không trở thành một chàng trai cô đơn thì mình biết rằng ít nhiều mình cũng cần thay đổi điều gì đó để làm cho chiếc xe trở nên phù hợp. Và để “đôi lứa” xích lại gần nhau hơn, mình đã đặt chiếc yên liền bọc da về để thay thế cho 2 vị trí ngồi cứng nhắc trước đó. Bạn gái mình ưng ý ra mặt. Tay lái cũng được chỉnh lại để gần với mình hơn, giúp mình có được tư thế ngồi thẳng lưng.

Đó cũng là 2 tiền đề để mình tiến tới những món độ tiếp theo như mỏ cày, ốp hệ thống đèn trước/sau, thay tay côn và tay phanh,…, hầu hết được đặt từ Thái Lan. Đây là những chi tiết mà mình cảm thấy cần bổ sung/thay thế đầu tiên và rõ ràng là nó cho thấy hiệu quả tích cực cả về mặt thị giác lẫn vận hành.

Quá trình nâng cấp xe của mình có ảnh hưởng rất nhiều bởi những anh em trong câu lạc bộ chơi Rebel, bởi mình khá thường xuyên trao đổi và xin ý kiến của họ trước khi quyết định điều gì đó. Đây cũng là nơi mình tham khảo ý kiến đầu tiên khi xe mắc lỗi căng dây côn trong thời gian đầu sử dụng. Nhờ sự hướng dẫn của nhiều anh em qua những lần như thế, nhỏ tuổi có, lớn tuổi cũng có, mình biết được nhiều thêm về từng con ốc, từng chi tiết dòng xe này.

Có nhiều người đã trải nghiệm qua nhiều dòng xe, khi quay sang sử dụng Rebel đã nhận xét rằng, đây không chỉ là một dòng xe dễ đi, mà còn là một dòng xe dễ độ, dễ tạo cảm hứng với người chơi vì quá trình độ đẽo, lắp thêm đồ khá đơn giản, không cầu kì và mất quá nhiều thời gian.

Hiện tại, với số odo sắp chạm ngưỡng 2.000 km, con đường mà mình còn đi cùng với chiếc xe này sẽ còn rất dài. Một chiếc xe 4 bánh có thể sẽ là mục tiêu tiếp theo trong cuộc sống, còn về xe 2 bánh thì với mình Honda Rebel 300 là đủ và đúng với nhu cầu. Có chăng nếu dư giả, mình sẽ thử xem bản Honda Rebel 500cc. Còn bây giờ, nếu được đưa ra một lời khuyên cho những ai đó còn đang phân vân về việc lựa chọn Honda Rebel nói chung và Rebel 300, thì mình chắc chắn vẫn sẽ ủng hộ quyết định mua xe. Cứ thử đi rồi bạn cũng sẽ như mình, không hề hối hận đâu.



Nguồn : Source link